Thursday, May 24, 2012

Em không phải là hạng gái nhơ nhớp thấp hèn (IV)

Trần Giao Thủy

Khách mua dâm ở khu cao cấp được chi trả cho những mối quan hệ mô tả rõ rệt bằng một tập hợp kín của lao động mật thiết tròng chéo với một thỏa ước kinh tế. Phụ nữ mại dâm bậc thấp phục vụ tình dục cho khách là chính, trong khi gái đi khách cao cấp cung cấp cho khách hàng những cuộc hẹn hò ngắn hạn ở mặt thể chất, tình dục, và tình cảm riêng tư.

(Tiếp theo phần III)

Khu mại dâm cao cấp: “Cô ấy không phải là một phụ nữ nhơ nhớp thấp hèn”

Quan hệ của gái đi khách và khách hàng trong khu vực mại dâm cao cấp là những trao đổi riêng tưlàm ranh giới giữa quan hệ kinh tế và tình cảm riêng tư lu mờ hơn cả ranh giới này ở khu mại dâm bậc trung. Đối với tác giả, đây là khu mại dâm khó đến gần nhất vì tác phong gái đi khách của những phụ nữ hành nghề trong khu vực này không hiển thị rõ rệt. Những phụ nữ mại dâm cấp bậc này này thường lai vãng các quán bar, quán rượu hạng sang như là khách hơn là chiêu đãi viên. Hơn nữa, quan hệ khách - gái đi khách ở khu vực này giống như quan hệ của nhân tình, bồ bịch. Vì thế tác giả khó nhận ra ai là gái đi khách ai là khách hàng của quán rượu. Tác giả đã gặp nhiều phụ nữ giới trung lưu tại các quán rượu sang trọng mà họ không phải là phụ nữ mại dâm. Tuy nhiên, vì thường một mình lai vãng đến những quán bar đó nên một số phụ nữ ngỡ rằng tác giả là một cô gái đi khách, và mời tác giả lại cùng bàn uống. Qua thời gian, tác giả trở thành người quen biết với nhiều phụ nữ khác nhau trong quán và nói chuyện với họ về đề tài đang nghiên cứu. Cuối cùng, một số đã thổ lộ cho ta giả biết họ là gái đi khách cao cấp.

Bar Chill (Quận Nhất Tp HCM). Nguồn ảnh: flickr.com
Khách mãi dâm ở khu vực cao cấp giao du với gái đi khách ở tầm mức kinh tế và vốn văn hóa tương đương với họ. Khách loại này không đi tìm để cứu vớt những phụ nữ nghèo mà chỉ muốn tìm những thiếu nữ trẻ, đẹp và có nhiều lựa chọn. Không như những phụ nữ mại dâm ở bậc trung, gái đi khách Việt kiều giàu có không thuộc thành phần nghèo khó trong xã hội. Trên thực tế, nhiều phụ nữ trong số gái đi khách cao cấp là con nhà tương đối giàu, có kinh doanh nhỏ và có một mạng lưới xã hội và nhiều phương tiện để thoải mái lui tới những quán xá đắt tiền nhất ở Tp HCM. Dù gái đi khách cao cấp thường nhận tiền từ khách, nhưng họ coi những số tiền đó là quà tặng và không khi nào là thù lao, và nhất định không phải là cách để cứu phụ nữ ra khỏi hoàn cảnh đói nghèo.

Trong câu chuyện sau đây, tác giả minh họa những loại vốn khác nhau từ kinh tế đến văn hóa, và thể xác mà phụ nữ đi khách cao cấp có được. Tác giả gặp Ngọc, một thiếu nữ cao, mảnh dẻ, hai mươi bốn tuổi, vào tháng Năm, 2007 tại quán Con Chuồn Chuồn một trong những quán bar đắt nhất Tp HCM. Một ly nước ở đây giá rẻ nhất là bảy đô-la. Một chai Rémy Martin, loại cognac khách Việt Nam ưa chuộng, giá từ một trăm đến năm trăm đô-la. Vào một tối, tác giả đến quán Con Chuồn Chuồn khoảng 9 giờ, coi như là còn sớm. Ngọc và tác giả là hai người duy nhất trong quán, ngồi ở hai bàn khác nhau. Nửa giờ sau, tác giả lại bàn của Ngọc và tự giới thiệu. Hai người ngồi trò chuyện, uống nước, hút thuốc. Trong mùa hè đó, tác giả đã bỏ vài đêm theo Ngọc đi quanh thành phố. Gia đình Ngọc có một tiệm nhỏ bán đồ điện tử ở Quận Nhất. Ngọc mới bắt đầu làm việc với Star Capital, một công ty đầu tư có trụ sở quốc tế ở Hoa Kỳ. Thu nhập của Ngọc khoảng sáu trăm đô la mỗi tháng, làm phụ tá cho một quản lý. Như Ngọc, đa số những phụ nữ đề tài nghiên cứu trong khu vực mại dâm cao cấp này đều tốt nghiệp cao đẳng hay đại học. Cùng với nghề nghiệp vững chắc, mức thu nhập tương đối cao so với tiêu chuẩn của Tp HCM, Ngọc còn được cha mẹ giúp thêm về mặt tài chánh.

Ngọc luôn luôn diện quần áo hợp thời trang, có vài cái xách tay hàng hiệu, vài cái điện thoại di động.
Một hôm tại một spa tại thành phố, Ngọc kể cho tác giả biết những loại giải phẫu thẩm mỹ đã nâng cấp thân hình mình. Ngọc khoe với tác giả đôi vú đã nâng cao và nói bằng tiếng Việt:
“Chị coi có đẹp không nè? Em sửa ngực ở Thái Lan với một bác sĩ chuyên sửa cho mấy người đổi hệ: đàn ông muốn thành đàn bà đó chị. Ông bác sĩ khuyên em lấy cỡ C vì như vây nó coi tự nhiên hơn và đầu vú em coi đẹp hơn. Chị đừng có xài đồ rẻ ở Việt Nam như mấy cô ở Việt Nam sửa [vì] nó coi như đồ giả.”
Ngoài việc nâng vú khi hai mươi bốn tuổi, Ngọc còn nâng sống mũi, mổ cho mắt thành hai mí, hút mỡ đùi, mỡ bụng và chích botox trên trán. Ngọc làm tất cả những phẫu thuật này, trừ chuyện chích botox, tại Thái Lan - một nhãn hiệu độc đáo phân biệt Ngọc với những cô gái bản xứ khác chỉ có tiền làm phẫu thuật ở Việt Nam. Ngọc đã tốn cho những trùng tu thẩm mỹ này hơn mười hai ngàn đô-la. Ngọc còn đi spa mỗi tuần để được xoa bóp. Ngọc tốn vài giờ làm tóc, trang điểm ở tiệm trước khi đi chơi tối. Đối với Ngọc, đi làm phẫu thuật thẩm mỹ, mặc quần áo hàng hiệu, bỏ cả ngày ở spa, đi làm tóc, làm móng tay đã phân biệt Ngọc với những phụ nữ Việt Nam nghèo hơn - những người phục vụ khách hàng da trắng.

Spa (Việt Nam). Nguồn ảnh: greentrailtours.com.vn
Tác giả và Ngọc đã bỏ vài đêm ở một số quán cà phê, nhà hàng, và quán bar và giới thiệu tác giả với nhiều bạn bè là chủ nhà hàng, chủ bar. Những người đàn ông này thường giới thiệu khách cho Ngọc. Trong những lần đi chơi với tác giả, một số đại gia Việt Nam đã đề nghị với Ngọc. Ngọc luôn luôn từ chối, vì như Ngọc nói, “Họ sẽ biết ngay là em hành nghề, và nếu có sự không may xảy ra, mọi người sẽ biết em làm gái.” Tác giả hỏi, “Còn đàn ông da trắng thì sao?” Ngọc nói, “Những người đó dành cho các cô gái quê muốn di cư. Nếu em đi với một người da trắng, mọi người sẽ biết em là gái hành nghề.” Ngoài những đại gia Việt Nam và những thương nhân da trắng, Ngọc cũng đã từ chối một số đàn ông Việt kiều. Trả lời câu hỏi tại sao lại từ chối nhiều khách hàng trong cả hai tuần lễ không có nhiều khách, Ngọc giải thích:
“Chị phải biết chọn khách. Nhiều anh Việt kiều về Việt Nam để nổ thôi, thực ra họ là những người đàn ông nghèo. Chị có thể biết đàn ông giàu và đàn ông nghèo bằng cách quan sát quần áo họ mặc, đồng hồ họ đeo, và nơi họ lui tới. Những ông Việt kiều ít tiền sẽ đi ăn ở những quán rẻ tiền, nhưng đàn ông có tiền sẽ biết đến những tiệm ăn ngon.”
Việt kiều chắc chắn biết sử dụng sức mạnh của đồng đô-la để tiêu xài được nhiều ở Việt Nam hơn là tại Mỹ nhưng Ngọc biết phân biệt Việt kiều giàu có với Việt kiều giới lao động qua cách ăn tiêu của họ.

Những gái đi khách như Ngọc tránh phát triển quan hệ với đàn ông mà họ nghĩ là Việt kiều trong giới lao động vì những người phụ nữ mại dâm này không muốn có những quan hệ đi đên hôn nhân và di cư. Như Ngọc nói:
“Em yêu Việt Nam và ở đây em thấy thoải mái. Em không muốn sống ở đâu khác. Ở Việt Nam, khi có tiền, chị có thể có tất cả. Em có các cô, các bác bên Mỹ, và chị biết đó, ở Mỹ người ta phải tự đi chợ, tự lau dọn nhà cửa, và tự nấu ăn. Em nói được tiếng Anh nhưng em biết em không thể tìm được việc có lương đủ cho em sống như vầy. Cuộc sống ở đây dễ dàng hơn nhiều nếu chị có tiền. Nếu gia đình em nghèo, Em nghĩ em sẽ muốn lấy chồng đưa em đi Mỹ để sống sướng hơn. Em không nghèo. Tại sao em lại từ bỏ lối sống này?”
Khả năng sống một cuộc sống trưởng giả quanh năm đã giúp Ngọc có những quan hệ ngắn hạn, không ràng buộc, với vài đàn ông Việt kiều, những người tiêu tiền không tiếc cho Ngọc khi họ ở Việt Nam. Ngọc biết rằng di dân Việt Nam sang các nước phát triển hiếm khi tìm được việc làm tốt trong thị trường lao động hàng đầu có những công việc vững chắc, có phúc lợi tốt, thu nhập cao. Thường thì di dân Việt Nam làm việc thấp kém với đồng lương thấp. Ngọc không muốn lấy chồng, rồi xuất ngoại vì khả năng đời sống bị xuống cấp quá lớn. Vào một lúc khác, trả lời câu hỏi của tác giả, “Nếu em đã có đủ tiền, và em không muốn sống ở Mỹ, thì tại sao em lại bỏ thì giờ với những người đàn ông đó?” Ngọc nói [bằng tiếng Anh]:
“Em nay hai mươi sáu tuổi và em chưa muốn lập gia đình. Đời sống gia đình ở đây không dễ dàng. Em thấy quá nhiều ông chồng phụ rẫy vợ đi theo những cô gái trẻ, đẹp hơn và em muốn vui sống càng lâu càng tốt. Đó chỉ là tạm bợ. Mấy anh (Việt Kiều) đó rồi sẽ trở về Mỹ, và được chiều chuộng bằng quà tặng và có thêm tiền là điều sung sướng. Em thấy vui khi làm những việc này. Em còn trẻ, tại sao không, đúng không chị?” Em không thể làm thế này nữa khi vào tuổi ba mươi, đó là lúc em sẽ lấy chồng.
Những thuận lợi về mặt xã hội, văn hóa, kinh tế, và sắc đẹp thể chất đã cho phép Ngọc di chuyển trong thế giới những Việt kiều giàu có lui tới. Vốn thể xác, tiềm năng kinh tế, và khả năng chuyển đạt một hình ảnh phụ nữ cao sang đã khiến cho Ngọc có thể dùng sức mạnh với khách mãi dâm của mình. Trong một câu chuyện về hai người tình, Ngọc kể:
“Đôi lúc em phải nhanh trí lắm. Lắm lúc có nhiều đàn ông quá để em kịp xếp đặt. Em không muốn họ nghĩ là em đi [khách] với tất cả mọi người vì thế có lúc em phải nói láo là em bận đi làm việc ở Hà Nội, em bận đám giỗ trong gia đình, hay em có nhiều việc ở sở quá. Em kiếm được nhiều tiền hơn khi em có thể xắp đặt nhiều mối quan hệ nhưng giống như em chạy show vậy [Chạy từ khách này sang tiếp khách khác trong cùng đêm].”
Những phụ nữ như Ngọc cẩn thận thu xếp những quan hệ với khách hàng bằng cách làm như họ bận rộn, quan trọng, và được nhiều người theo đuổi. Sức mạnh mà những phụ nữ này có thể dùng với khách hàng khiến họ có thu hút thêm nhiều sự chú ý và cho phép chọn lựa chọn khách kỹ càng. Hơn nữa, vì Ngọc không cần tiền nhận được từ khách hàng, Ngọc lại càng có thể sáng tạo hơn nữa khi đòi hỏi những tặng vật đắt tiền. Điều này cho phép Ngọc chiến lược hóa cách làm thế nào lấy tiền của khách. Những gái đi khách trong khu vực mại dâm cao cấp không khi nào hỏi thẳng khách hàng về tiền bạc như phụ nữ mại dâm ở hai khu vực thấp hơn. Thay vào đó họ chỉ nhẹ nhàng nói họ muốn có tiền đi mua sắm hay mua đồ mới. Nếu khách hàng không mặc nhận, những phụ nữ đi khách sẽ không trả lời điện thoại hay tin nhắn của khách nữa. Tác giả quan sát thấy một vài mối quan hệ tan đi vì khách không đền bù xứng đáng những người tình của họ.

Vào tháng Sáu, 2007, Ngọc giới thiệu, với tác giả, Tuấn, một Việt kiều Pháp, đã hành nghề bác sĩ chỉnh răng 15 năm trước khi trở về mở phòng mạch ở Việt Nam. Tại một trong bốn cuộc phỏng vấn không chính thức, Tuấn nhận định:
“Tôi ba mươi chín, sắp đến tuổi bốn mươi và tôi chưa định lập gia đình với ai cả nhưng tôi cũng không muốn cô đơn suốt ngày. Đây là một thành phố đi chơi đêm rất lý thú. Tôi không muốn bị ràng buộc vì thế tôi đi chơi với những cô gái - như là gái đi khách - Tôi biết mình phải mua quà và tiêu tiền cho cô ấy. Và tôi cũng không thể đi chơi với bất kỳ cô nào. Tôi cần đi với những cô trẻ, và đẹp. Đi chơi ở Việt Nam, người ta dòm ngó mình. Nếu mình có tiền thì không thể đi chơi với gái rẻ tiền được.”
Đàn ông Việt kiều tìm đến với phụ nữ bản xứ không chỉ vì tình dục. Những người đàn ông này mua dịch vụ của những gái đi khách mà sự khéo léo và sắc đẹp phải khác những phụ nữ mãi dâm bậc thấp hơn phục vụ ngoại kiều da trắng. Những người đàn ông như Tuấn muốn ở quanh những người đàn bà giúp họ trưng bày tính đàn ông của họ ở những nơi rất công cộng. Gái đi khách cao cấp đóng vai nhân tình của khách hàng sành sõi hơn những phụ nữ mại dâm các bậc thấp hơn vì họ không làm việc trá hình như những chiêu đãi viên quán bar. Họ có thể trả tiền mua nước và dịch vụ tại những quán bar, quán cà phê hạng sang dành cho người nước ngoài. Khách cấp cao như Tuấn tiêu nhiều tiền cho đàn bà như Ngọc, vì, như Tuấn nói [bằng tiếng Anh]:
“Sài Gòn là một thành phố nhỏ. Ở Paris, tôi có thể bước vào một quán bar và chi hàng ngàn đô-la và không ai để ý đến. Ở Pháp, người giàu dấu tiền của họ. Ở đây, Sài Gòn, là chuyện khác. Khi tôi vừa đến quán bar thì mười người trước cửa đến đưa tôi vào bàn. Khi tôi bỏ năm trăm đô-la cho một chai Rémy [Martin], mọi người để ý ngay. Đối với đàn bà cũng vậy. Khi tôi đi với một thiếu nữ trẻ đẹp mà nhiều đàn ông khác thèm muốn, tôi không ngại tiêu tiền mua quà đắt tiền cho cô ấy. Cô ấy không phải là hạng gái nhơ nhớp thấp hèn. Ngòai ra khi người ta thấy cô ấy đeo xách tay và dùng điện thoại đắt tiền thì người ta lại thấy tôi ngon lành.”
Hơn nữa, những quan hệ mật thiết hẳn phải có chuyện tình dục ở những không gian riêng tư, đồng thời với những quan hệ khách - gái đi khách xảy ra tại những nơi rất công cộng như quán bar, cà phê, nhà hàng, khách sạn, và trên đường phố. Lao động mật thiết xảy ra ở nhiều nơi cùng lúc với những hình tức đền bù khác nhau. Những người khách này thường chi những món tiền lớn mua điện thoại di động đắt tiền, xe máy, xách tay và áo quần hàng hiệu cho gái đi khách, tất cả những thứ đó đều là dấu hiệu độc đáo. Những khách hàng thường sẵn sàng chi tiêu tùy tiện mua tặng vật cho phụ nữ mại dâm vì - như Thanh, một chuyên viên sửa máy điện tính ở Paris giải thích - “Tôi không đi với những cô gái thấp hèn, nhơ nhớp. Những cô này đều trẻ đẹp, và những đàn ông khác đều muốn họ. Họ tinh nhanh, biết nói tiếng Anh, và là con của những gia đình tốt.” Tóm lại, chuyện mua dâm từ những gái đi khách cao cấp liên quan đến sự phát triển kinh tế, văn hóa, và vốn thể xác. Trả lại, khách hàng đền bù phụ nữ mại dâm băng tặng vật đắt giá và tiền mặt. Tuy nhiên, tiền mặt luôn luôn được xem là quà tặng chứ không phải là phương tiện để thỏa mãn một nhu cầu như đối với gái đi khách ở những bậc thấp hơn.
Đàn ông Việt kiều còn tìm đến với những phụ nữ bản xứ có nét đàn bà Việt Nam lý tưởng của họ. Khi tác giả hỏi Tuấn tại sao ông lại thích phụ nữ Việt Nam hơn phụ nữ Việt Kiều, Tuấn nói:
“Những nhân tình cũ của tôi ở Paris đều là phụ nữ có sự nghiệp. Một người là luật sư. [Cô ấy] yêu tôi rất nhiều, nhưng cô ấy quá độc lập, và như một người đàn ông, tôi chỉ muốn cảm thấy mình có thể bảo vệ được cô ấy. Tôi không cảm thấy điều đó. Tôi không cảm thấy mình là người đàn ông có thể chăm lo cho cô ấy, vì cô ấy độc lập quá.”
Như Tuấn nói, phụ nữ Việt Nam có thể làm Tuấn cảm thấy thoải mái, không như phụ nữ ở phương Tây, họ biết làm nổi bật sự phụ thuộc của họ vào đàn ông và đưa tự do ý chí vào hậu cảnh để cho đàn ông cảm thấy mình quan trọng.

Đàn ông Việt kiều, không như đàn ông da trắng, có vốn ngôn ngữ và văn hóa để tham gia vào khu mại dâm cao cấp. Trong khi tại những khu mại dâm thấp hơn, khách hàng và gái đi khách nói chuyện thẳng thừng hơn về hình thức trả thù lao, thì ở khu mại dâm cao cấp quan hệ khách-gái đi khách là những trao đổi kín đáo và gián tiếp. Thực vậy, vì những phụ nữ mại dâm cao cấp trong nghiên cứu của tác giả ngụy trang nghề nghiệp hay đến nỗi có nhiều khách hàng người da trắng không biết làm thế nào để đi đến với họ. Trái lại, đàn ông Việt Kiều lại rất thoải mái trong những điệu nhảy quanh co phức tạp giữa hai người mà gái đi khách hạng sang chờ đợi. Điều này hiển nhiên nhất vào lúc tuyệt giao, khi quan hệ hai bên đang trở nên bất ổn. Khách hàng hiểu rằng họ cần phải đề bù người tình của họ bằng cách nào đó; nếu không thì quan hệ sẽ tan biến. Trung, mộtViệt kiều từ Quận Cam ở California, nhận xét:
“Tôi đang đi chơi với một cô. Cô ấy tuyệt vời! Khi chúng tôi đi chơi với nhau cô ấy xin tôi quà tặng này nọ, tôi bèn mua quần áo, nước hoa bebe [một loại hàng hiệu của Mỹ]. Tôi đưa tiền để cô ấy đi mua sắm, và những chuyện khác vân vân. Tôi biết tôi phải tặng quà cho cô ấy nếu không cô ấy sẽ đi với người khác giàu hơn. Rồi một hôm, cô ấy muốn tôi mua một chiếc xe máy. Tôi nói tôi sẽ mua cho cô ấy chiếc Attila [giá hai ngàn đô-la], nhưng cô ấy nói với tôi một người phụ nữ như cô ấy không thể để người ta thấy lái xe rẻ tiền đi vòng vòng, vì người đời sẽ nhìn vào và đánh giá cô ấy. Cô ấy muốn tôi mua cho cô ấy một chiếc Dylan hay một chiếc SH. Những hiệu xe máy này giá chín ngàn đô-la. Tôi nói không. Thế là hết - chúng tôi chia tay. Cô ấy ngừng trả lời điện thoại và tin nhắn của tôi.”
Trung không có khả năng mua xe máy đắt tiền cho tình nhân đã chấm dứt quan hệ giữa hai người. Không cần cô gái [đi khách] nói thẳng, Trung cũng hiểu khi tiền và tặng vật không tới thì quan hệ cũng không còn.

Trong những trao đổi với khách hàng và gái đi khách cao cấp tác giả ghi nhận hành động làm tình vừa là cách để phụ nữ mại dâm xếp họ vào loại gái hạng sang và còn làm cho khách hàng cảm thấy quan hệ mật thiết hơn nữa. Những gái đi khách trong khu vực cao cấp thường không chịu quan hệ tình dục để ra vẻ mình không phải là hạng gái “dễ”, ai cũng đi. Khi quan hệ tình dục, gái đi khách thường nói với khách là họ chỉ có một người tình và vì thế không cần phòng ngừa khi có mây mưa. Tuy vậy, đa số khách hàng trong nghiên cứu của tác giả cho biết họ dùng bao cao su vì không muốn vô tình làm đàn bà mang bầu. Như Huy nói, “Nếu tôi làm cô ấy mang thai thì tôi sẽ phải đưa tiền cho cô ấy một thời gian dài, và tôi không muốn người đàn bà nào nắm đầu tôi như thế.”

Quan hệ kinh tế và quan hệ mật thiết trong khu mại dâm cao cấp tròng chéo trong nhau, vì cả hai, khách và gái đi khách, đều cố hết sức phân biệt họ thuộc giới sang trọng. Thói quen tiêu dùng của gái đi khách cao cấp đã khiến những đàn ông như Tuấn có thể phân biệt họ với đàn ông da trắng mãi dâm ở thị trường bậc trung. Một số đàn ông da trắng cũng tiêu rất nhiều tiền cho gái đi khách bậc trung nhưng họ minh giải bằng những cách khác. Đàn ông da trắng quan hệ với gái mại dâm“cần” được giúp đỡ trong khi đàn ông Việt kiều đi với gái đi khách - những người giúp họ xác định một địa vị nào đó ngoài công cộng. Cái lô gíc văn hóa của sự ao ước đã gắn liền không chỉ trong khả năng quan hệ của khách với gái đi khách cao cấp mà còn thấy ở khả năng của gái đi khách để tách biệt họ với những phụ nữ mại dâm bậc trung và thấp - những người không có những loại vốn thể xác, văn hóa, xã hội, và tượng trưng. Phụ nữ mại dâm như Ngọc là thuộc giới gái đi khách thạo đời bậc nhất vì họ có tiền, có kỹ năng, và ngoại hình để ngụy trang nghề bán dâm của họ. Khách mua dâm ở khu cao cấp được chi trả cho những mối quan hệ mô tả rõ rệt bằng một tập hợp kín của lao động mật thiết tròng chéo với một thỏa ước kinh tế. Phụ nữ mại dâm bậc thấp phục vụ tình dục cho khách là chính, trong khi gái đi khách cao cấp cung cấp cho khách hàng những cuộc hẹn hò ngắn hạn ở mặt thể chất, tình dục, và tình cảm riêng tư.

Phần I; Phần II, Phần III. (Xem tiếp phần Kết)

© DCVOnline

No comments: