Cuối tuần là thời gian để nghỉ ngơi sau những ngày
lao động mệt nhọc. Đây là nếp sinh hoạt bình thường
trong đời sống ở các xứ phương Tây. Tại Việt Nam, dù
đang trên đà hội nhập với nền văn minh thế giới,
đang phát triển kinh tế thị trường (dù vẫn bị Đảng
ghép thêm cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa)
nhưng ở Hà Nội, Sài Gòn, Cần Thơ hay Móng Cáy người
dân cũng chưa được nhàn hạ, như ở các xã hội tư bản
ngay cả trong thời buổi kinh tế khó khăn hiện nay.
Điển hình, hôm thứ bẩy 13/06/2009 vừa qua cán bộ và
quan chức cơ quan an ninh điều tra – Bộ Công an đã phải
“khẩn cấp” đi khám xét và bắt luật sư Lê Công Định
vì ông “có hành vi câu kết với bọn phản động ở
nước ngoài chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam.” Ngày hôm
sau, 14/06 báo Đảng tiếp tục đưa tin về những hành vi
“phạm pháp” của luật sư Lê Công Định, rồi đến
ngày 16/06 leo thang kết luận ông Định “mưu đồ phản
loạn.”
Tai sao lại “khẩn cấp”? Phải “khẩn cấp” bắt
dân vào cuối tuần để báo chí thế giới chậm đưa
tin? Hay Đảng và Nhà nước Việt Nam ngại chậm tay ông
Định sẽ nhẩy núi vào bưng theo Mặt trận Dân tộc Giải
phóng Việt Nam? Sau hơn 34 năm thống nhất đất nước mà
chính quyền Hà Nội và cái Đảng duy nhất được phép
hoạt động tại Việt Nam vẫn phải đi bắt dân vì cho
rằng họ “câu kết với bọn phản động ở nước
ngoài chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam.” Nghe không thủng
chút nào hết.
Tài liệu tham khảo của Ls Định. Đọc Từ Độc tài đên Dân chủ của Gene Sharp là “câu kết, chống phá”? Nguồn: CAND.com |
Từ nhiều năm nay, luật sư Lê Công Định làm gì, quan
điểm ra sao, liên lạc với ai thì các ông công an đã rõ
từng chi tiết mà cứ vờ vịt, với khẩn cấp. Ông Lê
Công Định xuất hiện hoành tráng, như một người danh
tiếng, trên các phương tiện truyền thông đại chúng
trong cũng như ở ngoài nước qua nhiều tình thức từ bài
viết đến phỏng vấn, phóng sự, v.v… Sau đây là vài
thí dụ biểu trưng.
– Từ 2003, luật sư Lê Công Định đã có mặt trong
những tin bài liên quan đến những vụ kiện tụng về
hải sản Việt Nam bán phá giá tại Hoa Kỳ. (Việt báo.vn,
các bản tin “Doanh nghiệp Mỹ mất đòn bẩy khuyến
khích đi kiện,” “SSA điều chỉnh mức thuế chống bán
phá giá,” “Những vấn đề cần quan tâm khi xuất khẩu
vào Mỹ,” “Đồ gỗ VN trong tầm ngắm kiện phá giá,”
v.v…)
– Tháng 12, 2004 ông Định lấy vợ (lần thứ hai) cũng
có tin trên báo. (“Hoa hậu Ngọc Khánh muốn làm cô
con dâu hiếu thảo”, Việt báo.vn, 22/12/2004)
– Tháng 2, 2006, Nguyễn Văn Tiến Hùng viết một bài
ký sự – phóng sự, hoành tráng giới thiệu luật sư Lê
Công Định qua tiêu đề “Vào cuộc cạnh tranh
toàn cầu…” đăng trên Tuổi Trẻ Online.
– Tháng 4, 2006, ông Lê Công Định, ký là Luật sư Sài
Gòn viết bài “Tại sao không nên sợ ‘đa nguyên’”
trên trang BBC tiếng Việt.
– Ngày 27/11/2007, tại Hà Nội, luật sư Lê Công Định
cùng với các luật sư khác [Trần Lâm (Hải Phòng), Đàm
Văn Hiếu (Hà Nội), Đặng Trọng Dũng, Bùi Quang Nghiêm
(Tp. HCM)] bào chữa cho hai luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê
Thị Công Nhân; chung cuộc Ls. Đài bị 4 năm tù giam và 4
năm quản chế và Ls. Công Nhân bị 3 năm tù giam và 3 năm
quản chế vì tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN
Việt Nam.”
Ô. Lê Công Định đọc lời khai. Nguồn: sggp.org.vn |
– Tháng 12, 2007, luật sư Lê Công Định viết bài “Một
thế hệ dấn thân”gửi ông Võ Văn Thưởng, Bí thư
thứ nhất Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí
Minh và cũng đề tặng thanh niên tham gia hai cuộc biểu
tình phản đối Trung Quốc ngày 9/12/2007 và 16/12/2007 tại
Hà Nội và Sài Gòn, v.v…
– Tháng 8, 2008, Ls. Lê Công Định đã bị Viện Kiểm
sát ngăn cản không cho tham gia biện hộ cho blogger Điếu
Cày Nguyễn Văn Hải.
Tóm lại, luật sư Lê Công Định dường như đã chọn
một hướng đi – vận động, bảo vệ những quyền căn
bản của con người ngay trong lòng những cơ chế luật
pháp của nước CHXHCN Việt Nam, độc đảng và toàn trị,
đồng thời ông cũng mơ về một xã hội đa nguyên và
dân chủ.
Đối tượng của bài viết “Tại sao không nên
sợ ‘đa nguyên’” của ông Lê Công Định
trên BBC Vietnamese.com chắc chắn không phải là ông tây,
bà đầm hay những người Việt Nam đang sống ở nước
ngoài. Luật sư Định muốn mượn trang BBC tiếng Việt để
“khuyên” Đảng và nhà nước CHXHCN Việt Nam.
Dù rằng cả thế giới đều biết Đảng Cộng Sản
Việt Nam vẫn kiên định bảo vệ chế độ (thực chất
là bảo vệ nồi cơm) để được muôn năm trường trị,
nhưng khi có dịp thì lãnh đạo của cái đảng độc tài
chuyên chính (dù không còn vô sản) lại lên giây cót xác
định lại lập trường. Ngày 27/08/2007, khi tới thăm Tổng
cục Chính trị, Bộ Quốc phòng, Chủ tịch nước và Chủ
tịch Hội đồng Quốc phòng, Nguyễn Minh Triết đã đọc
một bài diễn văn nói về an ninh quốc phòng và tuyên
bố, “dù ai nói ngả nói nghiêng, dù ai muốn bỏ
điều 4 Hiến pháp gì đó thì không có chuyện đó, bỏ
cái đó đồng nghĩa với việc chúng ta tuyên bố tự
sát”.
Nghiệm lại, bài viết của Lê Công Định hiệu quả
không hơn “nước đổ đầu vịt.” Thử xem lại ông
Định đã viết những gì mà không thuyết phục được
Đảng CSVN.
Hãy bình tâm nhìn lại lịch sử. Mặt trận Việt Minh là một tập hợp thành công các đảng phái chính trị cho mục tiêu giành độc lập dân tộc từ 1941 đến 1945.
Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam và Chính phủ lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam cũng là một tập hợp thống nhất các chính khách và trí thức yêu nước ngoài Đảng Cộng sản ở miền Nam trong cuộc chiến chống lại chính quyền Sài Gòn từ 1960 đến 1975.
Cho đến giữa thập niên 80 của thế kỷ trước, hai đảng Dân chủ và Xã hội vẫn sát cánh cùng Đảng Cộng sản trong suốt quá trình tranh đấu giành độc lập dân tộc và phát triển đất nước. Hai đảng này chỉ chấm dứt hoạt động vào năm 1987.
Hiện nay Mặt trận tổ quốc vẫn là diễn đàn hiến định dành cho người ngoài Đảng Cộng sản phát biểu chính kiến của mình trong việc xây dựng đất nước. Như vậy, đa nguyên chính trị đã và đang vẫn hiện hữu ở đất nước chúng ta và Đảng Cộng sản Việt Nam đã thiết lập và điều tiết thành công nền chính trị đa nguyên đó.
(Trích “Tại sao không nên sợ ‘đa nguyên’”,
BBC Vietnamese.com, Lê Công Định, Luật sư, Sài Gòn
13/04/2006).
Biện giải với Đảng như thế là trớt quớt hết,
thưa luật sư Định.
Thứ nhất, Mặt trận Việt Minh là đòn phép bịp, đó
một trong những quả lừa cả dân tộc sớm nhất của
ông Hồ Chí Minh chứ chẳng khi nào là “một tập hợp
thành công các đảng phái chính trị cho mục tiêu giành
độc lập dân tộc” cả. Đọc lịch sử Đảng CSVN hẳn
ai cũng ý thức được điều này. Và ở trang 108 trong
cuốn “Một chiến thắng bị bỏ lỡ” (NXB CAND) William
Colby viết,
“mặt trận Việt Minh là một công cụ lợi hại do những người Cộng sản dựng lên, một thế lực chính trị do Đảng Cộng sản Việt Nam thành lập nhằm thu hút tất cả những người không Cộng sản tham gia cuộc chiến dưới sự khống chế chặt chẽ của Cộng sản.”
(Lost Victory: A Firsthand Account of America’s Sixteen-Year
Involvement in Vietnam, William Colby, August 1990 by
Contemporary Books)
Kế đến, hai cái gọi là “Mặt trận Dân tộc Giải
phóng miền Nam Việt Nam” và “Chính phủ lâm thời Cộng
hòa miền Nam Việt Nam” một lần nữa cũng là tác phẩm
của ông Hồ và Đảng Cộng sản Việt Nam (khi vẫn còn
gọi là Đảng Lao Động Việt Nam). Sau khi chống chính
quyền Sài Gòn xong (1975), không nói đến cơ chế, nhân sự
của hai cái “gọi là” đó đã bốc hơi bay đi đâu mất
mà không tiếp tục sự nghiệp cách mạng với những
người anh em cộng sản từ Hà Nội vào Nam? Họ đã làm
xong nhiệm vụ lịch sử như các ông Việt Cộng nằm vùng
Phạm Xuân Ẩn, Vũ Ngọc Nhạ? Trí trá đến thế là cùng.
Cái Đảng độc tài, hiện có trụ sở ở Ba Đình, lúc
nào cũng viện dẫn “lịch sử đã trao trách nhiệm lãnh
đạo đất nước” và trách nhiệm này là vĩnh viễn chứ
không ngắn hạn và giai đoạn như MTDTGPMNVN hay CPLTMNVN hay
Mặt trận Việt Minh.
Thứ ba, Đảng Dân chủ bắt đầu hoạt động từ
1944; 1954-1975 hoạt động tại Bắc Việt và Xứ uỷ miền
Nam đã tham gia vào MTDTGPMNVN. Sau 1975 đến 1988 đảng Dân
chủ sinh hoạt trên toàn quốc. Đảng Dân chủ chào đời
với sự hậu thuẫn của Đảng Cộng sản Đông Dương
(trước khi đổi tên – lại để bịp – thành đảng
Lao Động Việt Nam) nhằm “đập tan âm mưu thâm độc
của phát xít Nhật định lôi kéo tư sản dân tộc và
các tầng lớp trí thức Việt Nam.” Ngay sau đó Đảng
Dân chủ đã gia nhập Mặt trận Việt Minh. Nói như thế
là một cách nói khéo, nói cho thơm miệng chứ huỵch tẹch
ra thì cùng với Đảng Xã hội, Đảng Dân chủ cũng chỉ
là những công cụ đến khi hết hạn thì được Đảng
CSVN cho đóng cửa tiệm.
Thứ tư, ông viết “Mặt trận tổ quốc vẫn
là diễn đàn hiến định dành cho người ngoài Đảng
Cộng sản phát biểu chính kiến của mình trong việc xây
dựng đất nước.” Viết thế này là viết lấy
được, thưa luật sư Định. Xin ghi lai đây Điều 1, Luật
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, để xem nó hiến định ở
chỗ nào.
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là bộ phận của hệ thống chính trị của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, là cơ sở chính trị của chính quyền nhân dân, nơi thể hiện ý chí, nguyện vọng, tập hợp khối đại đoàn kết toàn dân, phát huy quyền làm chủ của nhân dân, nơi hiệp thương, phối hợp và thống nhất hành động của các thành viên.
“Như thế, sau gần 80 năm hoạt động, thay họ đổi
tên, MTTQVN đầu đuôi vẫn chỉ là công cụ do Đảng Cộng
sản Việt Nam và Hồ Chí Minh sáng lập, lãnh đạo, từ
ngày 18/11/1930. Và dĩ nhiên các tổ chức loại dây leo,
chùm gởi trong MTTQVN lại còn là hạng tay sai của công
cụ.” (“Xã hội Dân sự và Dân chủ”, Trần
Giao Thủy, DCVOnline, 13/03/2007).
Và tính “hiến định”? Tưởng không cần phải nhắc
lại với luật sư điều 4 Hiến pháp mà ông Triết đã
hù doạ “bỏ là tự sát”.
Sau cùng ông Lê Công Định viết, “Như vậy, đa nguyên
chính trị đã và đang vẫn hiện hữu ở đất nước
chúng ta và Đảng Cộng sản Việt Nam đã thiết lập và
điều tiết thành công nền chính trị đa nguyên đó.”
Nếu “đa nguyên chính trị đã và đang vẫn
hiện hữu ở đất nước chúng ta” thì tại sao
lời bào chữa (rất tốt) của ông cho hai luật sư “Đài
và Nhân không ‘tuyên truyền chống Nhà nước’ mà chỉ
‘bày tỏ sự bất đồng chính kiến một cách hoà
bình.’” đã thất bại để những người chỉ “bày
tỏ sự bất đồng chính kiến một cách hoà bình” này
phải vào tù?
Thêm nữa, “Đảng Cộng sản Việt Nam đã
thiết lập và điều tiết thành công nền chính trị đa
nguyên” là một câu thuộc loại siêu nghịch hợp
(oxymoron), thưa luật sư. Làm gì có chuyện độc đảng
lãnh đạo là chế độ chính trị đa nguyên!
Bây giờ, mới đây, là chuyện nhà nước khám xét ông,
quy chụp ông, và bắt ông. Báo đài của Đảng mỗi lần
đưa tin công an đi bắt dân (câu kết với bọn phản động
ở nước ngoài) thường đem tuyên bố của các ông cán
bộ cỡ bự để cho bài thêm nặng ký như tuyên bố của
Thiếu tướng Hoàng Công Tư cho biết tại sao cần phải
“khẩn cấp” hay Phó tổng cục trưởng Tổng cục An
Ninh Vũ Hải Triều cho biết là đã thu được rất nhiều
“tài liệu, chứng cứ âm mưu lật đổ Nhà nước Việt
Nam của luật sư Định,” v.v…
Chưa ra toà mà cái bản “cáo trạng” của luật sư
Lê Công Định do báo đài nhà nước phác thảo đã dài
dằng dặc:
– Là thành viên chủ chốt của “tổ chức phản động
lưu vong” do Nguyễn Sĩ Bình – người cầm đầu Đảng
Nhân dân hành động, ở Mỹ;
– Hoạt động với mục tiêu lật đổ chế độ Cộng
sản Việt Nam bằng phương thức lập hai đảng đối lập
có tên là Đảng Lao động và Đảng Xã hội;
– Trong máy tính xách tay của ông có toàn bộ bản
thảo Tân Hiến pháp (dài 112 trang, 106 điều, 9 chương) do
chính ông và một nhóm đối tượng soạn thảo (nhóm
Nguyễn Sĩ Bình), chuẩn bị cho kế hoạch lật đổ chính
quyền;
– Trần Huỳnh Duy Thức đã thú nhận là C3 (Chị ba)
trong hộp thư dùng chung chihaichibachitu ở
gmail, C2 (Chị hai) là Nguyễn Sĩ Bình và C4 (Chị tư) chính
là luật sư Định.
– Ông đã sang Thái Lan, Mỹ gặp Nguyễn Sĩ Bình bàn
thảo kế hoạch chuẩn bị cho “thời cơ ngàn năm có
một” mà ông cho là sẽ xảy ra vào cuối năm 2009 hoặc
đầu 2010.
– Đã có quan hệ chặt chẽ với một số đối tượng
cầm đầu, cốt cán của các tổ chức phản động lưu
vong, như Hà Đông Xuyến (Việt Tân), Phạm Nam Định (nhóm
Họp mặt dân chủ), Đoàn Viết Hoạt (nhóm Viễn tượng
Việt Nam)…
Và đó là những “hành vi câu kết với bọn phản
động ở nước ngoài chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam.”
Vài điểm cần ghi nhận về bản “cáo trạng” trích
ngang trên đây.
Thứ nhất, theo biên bản phiên họp đặc biệt ngày 15
tháng 5, 2008 của Hội đồng Lãnh đạo Trung ương Đảng
Nhân dân Hành động thì hai ông Nguyễn Sĩ Bình (Chủ
tịch) và Nguyễn Xuân Ngãi (Phó Chủ tịch) đã được
chấp thuận cho từ chức và ra khỏi đảng. Phiên họp
đặc biệt kể trên cũng đồng thuận đề cử ông Nguyễn
Tường Bá quyền Chủ Tịch Đảng cho đến khi Hội Đồng
Lãnh Đạo Trung Ương bầu Chủ Tịch Đảng mới. Như thế,
báo đài nhà nước Cộng sản Việt Nam cần phải ghi lại,
người “cầm đầu” Đảng Nhân Dân Hành Động là ông
Nguyễn Tường Bá. (Trích “Biên bản phiên họp
đặc biệt”, Hội đồng Lãnh đạo Trung ương Đảng
Nhân dân Hành động, 15/05/2008, http://www.dndhd.org).
Thứ nhì, sau khi Chị ba (C3), ông Trần Huỳnh Duy Thức
khai báo bí danh và hoạt động của đồng chí C2 và C4
thì Chị hai, ông Nguyễn Sĩ Bình, cũng đã lên đài xác
nhận mối quan hệ với luật sư Định,
“Luật sư Lê Công Định có quan hệ với tôi. Chúng tôi biết và làm việc với nhau đã mấy năm rồi, đã lâu rồi. Lý do chúng tôi gặp nhau và làm việc với nhau là vì chúng tôi có đồng quan điểm. Chúng tôi hoạt động chính trị nhưng rất ôn hoà, không hận thù, không quá khích, từ đó liên hệ thường xuyên, trao đổi và chia sẻ với nhau về những vấn đề xã hội, vấn đề đời sống.
Luật sư Lê Công Định không có một quan hệ nào với đảng Nhân Dân Hành Động cả, Luật sư Định có quan hệ với cá nhân tôi, nhưng không có quan hệ nào với Đảng Nhân Dân Hành Động.”
(Trích “Ông Nguyễn Sĩ Bình lên tiếng về vụ
Ls. Lê Công Định bị bắt”, Nguyễn Khanh, RFA,
15/06/2009).
Ông Nguyễn Sĩ Bình cũng xác nhận, trong cuộc phỏng
vấn với RFA, là ông không còn sinh hoạt trong Đảng Nhân
dân Hành động nữa.
Vì đã quy chụp luật sư Định là “có hành vi câu
kết với bọn phản động ở nước ngoài”
chẳng lẽ chỉ đem ông (cựu) Chủ tịch Đảng Nhân dân
Hành động ra làm bằng thì rất là không thuyết phục
nên báo đài Hà Nội phải kể thêm vài tên, vài tổ chức
khác cho đúng nghĩa với cụm từ “bọn phản động”.
Trên thực tế, việc ông Lê Công Định đã từng phát
biểu qua điện thoại trong một cuộc “Họp mặt dân
chủ” không phải là chuyện bí mật. Mặt khác, xếp tên
ông Đoàn Viết Hoạt vào nhóm “Viễn Tượng Việt Nam”
lại là một trò đểu thường ngày ở huyện của nhà
nước CHXHCN Việt Nam. Nếu người viết có thiếu sót hay
tụt hậu thông tin, xin các ông Trần Thanh Hiệp, Vũ Thiện
Hân, Trần Ngọc Sơn xí xóa cho.
Trở lại với Đảng Nhân dân Hành động. Từ khi có
Quyền Chủ tịch Đảng đến nay những hoạt động kể
được của đảng này gồm có “Thông Điệp Nhậm Chức
Quyền Chủ Tịch Đảng”, “Đơn yêu cầu” thả 9 tù
nhân chính trị thuộc Đảng Nhân Dân Hành Động, gởi
lãnh đạo nhà nước CHXHCNVN và các quốc hội Âu Mỹ,
các hội nhân quyền, “Thư đề nghị” gởi lãnh đạo
nhà nước CHXHCNVN,và mới nhất là “Thư gửi Nhà nước
Việt Nam về vấn đề công an thông tin vu khống” vào
tháng 12, 2008 – Những hoạt động này khó có thể xếp
vào loại “chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam.”
Một chi tiết khác về Đảng Nhân dân Hành động xem
qua có vẻ mâu thuẫn với tố cáo của nhà nước CHXHCN
Việt Nam từ trước đến nay.
Trong một bài báo đăng trên Cơ quan ngôn luận của Tập
Hợp Dân chủ Đa nguyên (THDCĐN), trang báo Thông Luận, ông
Nghiêm Văn Thạch, một thành viên ban lãnh đạo của tổ
chức này, đã tuyên bố chắc nịch như sau:
“Đảng Nhân Dân Hành Động đã được ông Võ Văn Kiệt thành lập năm 1991 như là một dụng cụ vừa để giúp đảng cộng sản vừa tiếp tục hiện diện tại Campuchia sau hiệp định Paris, vừa để xâm nhập vào hàng ngũ đối lập dân chủ hải ngoại; 3/4 đảng viên của nó là đảng viên đảng cộng sản, đa số là công an, nhiều trí thức trong nước cũng đã được đảng cộng sản khuyến khích gia nhập đảng này với những hứa hẹn về quyền lợi.
(Trích “Ông Hoàng Minh Chính phục hoạt đảng
Dân Chủ”, Nghiêm Văn Thạch, Thông Luận, Cơ quan
Ngôn luận của Tập hợp Dân chủ Đa nguyên, 09/06/2006).
Được biết THDCĐN là một tổ chức chính trị không
mặn mòi gì lắm với Đảng Cộng sản Việt Nam. Người
viết hy vọng, nhân dịp Hà Nội đang vu vạ cho luật sư
Lê Công Định, ông Nghiêm Văn Thạch sẽ đăng đàn bạch
hoá luôn con số đảng viên Đảng Cộng sản đang là đảng
viên đảng NDHĐ xem có đúng thực là ¾ hay hơn nữa. Và
xin ông Thạch cho biết luôn đảng viên Đảng NDHĐ đã
xâm nhập “hàng ngũ đối lập dân chủ hải ngoại” ra
làm sao cho tiện việc sổ sách.
Nếu không có chứng từ, e rằng người đời lại tiếp
tục khía cạnh “Có lẽ chụp mũ thì không cần bằng
chứng chăng?” (“Thứ chính trị kể công và chụp
mũ”, Trần Trung Việt, DCVOnline, 18/07/2006). Như thế
sẽ không có lợi lắm cho loại “dân chủ đa nguyên”
và “hoà giải hoà hợp” mà ông đang xiển dương cùng
gây ảnh hưởng tiêu cực không cần thiết đến các chí
hữu của ông.
“Mưu đồ phản loạn”? Nguồn. CAND.com |
Hiện nay, người dân trong và ngoài nước còn phải đợi
để biết toà án cộng sản Việt Nam chứng minh “hành
vi câu kết với bọn phản động ở nước ngoài” của
luật sư Lê Công Định thế nào và ông đã “mưu đồ
phản loạn” và “chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” ra
làm sao.
Nhưng, đến nay thì không ai còn phải đợi chờ thêm,
mọi người đều rõ căn cước bọn phản động ở nước
ngoài, và ai đã câu kết với chúng để mưu toan phá tan
đất nước, để chống lại lương dân.
Chắc chắn, người đó không phải là luật sư Lê Công
Định.
Lê Nguyên Sang, Nguyễn Bắc Triển, Nguyễn Văn Đài, Lê
Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Hải, Lê Công Định, v.v… có
thể không cùng chính kiến song nhất định Nhà nước
Việt Nam không thể vì thế mà quy chụp những ước mơ
đa nguyên, dân chủ, công bằng của những người công
dân đó là tuyên truyền chống phá hay mưu đồ phản
loạn.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lịch sử đất nước đã
điểm mặt bọn phản động nước ngoài, không đâu xa
lạ, chính là Đảng Cộng sản Trung Quốc; câu kết với
bọn “bành trướng bá quyền” và cực kỳ phản động
này không ai khác, chính là Đảng Cộng sản Việt Nam.
Hành động câu kết để phá hoại, đánh mất một
phần đất nước đã được lịch sử chứng minh từ
công hàm 1958 của ông Phạm Văn Đồng đến hiệp ước
biên giới ký kết ngày 30/12/1999 (đã có hiệu lực từ
06/07/200) và hiệp định phân định vịnh Bắc Bộ và
Hiệp định nghề cá Việt Nam – Trung Quốc ký ngày
25/12/2000 (hiệu lực từ 20/06/2004 sau khi hai nước chính
thức trao đổi thư phê chuẩn Hiệp định phân định
vịnh Bắc Bộ).
Mới đây, trong cái gọi là “chủ trương lớn”, trên
đất liền, Đảng Cộng sản Việt Nam còn mưu đồ với
Đảng Cộng sản Trung Quốc để phá rừng, đào xới đất
nước, phá hoại môi trường của tổ tiên ở Tây Nguyên,
cùng lúc đưa lao động Trung Quốc vào xâm phạm an ninh tổ
quốc.
Dư âm của lời hô hoán “Vươn ra biển lớn” của
ông Nguyễn Tấn Dũng chưa dứt thì tiếng súng của Trung
Quốc bắn giết ngư dân Việt Nam vang dội Biển Đông.
Nhà nước và Đảng Cộng sản Việt Nam đang có những
động thái nào để chứng minh được là họ không câu
kết với bọn phản động nước ngoài khi Thứ trưởng
Ngoại giao CHXHCN Việt Nam phải hội kiến với Đại sứ
nước Tầu để thỉnh cầu
Trung Quốc cho ngư dân Việt
Nam đánh cá trên vùng biển của mình.
Những người lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam đứt
giây thần kinh xấu hổ đã từ lâu nhưng những ứng xử
gần đây khẳng định thêm một điều khác, họ cũng đã
hoàn toàn bại liệt dây thần kinh nhục.
© 2009 DCVOnline
No comments:
Post a Comment